Tin tức & Bài báo
Trò chuyện cùng bác sĩ Richard Quek
Một chuyên ngành với tiềm năng lớn
Với mong muốn chữa trị cho mọi người và hiểu thêm về bệnh ung thư, bác sĩ Richard Quek thuộc Trung tâm Ung thư Parkway tập trung vào các bệnh ung thư như u sacôm, u lympho và u hắc tố.
Tại sao ông quyết định trở thành một bác sĩ chuyên khoa ung thư?
Khi tôi còn trẻ, tôi muốn trở thành bác sĩ da liễu.
Tôi bị chàm trên ngón chân cái và tôi đã gặp một vài bác sĩ đa khoa, nhưng họ cũng không thể giúp chữa khỏi. Một trong số họ thậm chí còn cố kéo da ra khỏi chân tôi. Việc đó đau kinh khủng!
Cuối cùng, mẹ tôi đưa tôi đến bác sĩ da liễu. Tất cả những gì ông ấy làm là bôi kem và dán băng lên đó. Động tác đơn giản đó đã ngăn sự cọ xát và cơn đau biến mất ngay lập tức. Vì vậy, trong một thời gian dài, tôi muốn học da liễu.
Cuối cùng tôi đã chọn ung thư vì tôi cảm thấy rằng đây là một chuyên khoa còn mới mẻ và đang phát triển, và có rất nhiều tiềm năng để nghiên cứu.
Chuyên môn của ông là những bệnh ung thư tương đối hiếm: sarcoma u sacôm (ung thư trong mô liên kết), u hắc tố (hiếm ở Singapore) và ung thư hạch. Vì sao ông lại tập trung vào những căn bệnh này?
Khi bắt đầu theo đuổi ngành ung thư học, những gì thực sự thúc đẩy tôi nhất là theo dõi điều trị bệnh nhân với các bệnh ung thư có khả năng chữa khỏi như ung thư hạch.
Những bệnh nhân ung thư hạch này thường còn trẻ với cuộc sống tương lai trước mắt, điều trị cho họ thường là liều tấn công mạnh, và lao vào điều trị căn bệnh có cơ hội chữa khỏi cho những bệnh nhân này, đem tới cho tôi sự pha trộn của mồ hôi, mệt nhọc và ý nghĩa trong công việc khiến tôi thích thú. Và điều đó dẫn tôi tới điều trị bệnh u lympho, luôn tìm cách chữa trị cho các bệnh nhân của mình.
Vào khoảng thời gian đó, một cơ hội đã tự xuất hiện. Khoa có một khoảng trống trong lĩnh vực u sacôm. Trong khi chúng tôi có những bác sĩ ngoại khoa giỏi thực hiện phẫu thuật u sacôm, thì sự hiểu biết về bệnh và ung thư nội khoa về sarcoma vẫn còn trong giai đoạn trứng nước.
May mắn thay, một giáo sư thỉnh giảng nổi tiếng thế giới của Viện Ung thư Dana-Farber / Trung tâm Ung thư Harvard ở Boston đã đến Singapore để giảng về u sacôm và tôi đã có cơ hội gặp ông trong một bữa tối tại nhà hàng Halia ở Botanic Gardens.
Tôi cố gắng thuyết phục ông cho tôi làm nghiên cứu sinh và rất may mắn, tôi có được học bổng để theo đuổi việc đào tạo và nghiên cứu chuyên sâu về u sacôm xương và mô mềm ở Dana-Farber. Việc nghiên cứu rất hiệu quả nên cuối cùng tôi đã dành năm thứ hai ở Boston để hoàn thành công việc của mình.
Đối với u hắc tố, có thể nói rằng con đường đưa tôi đến với nó còn ngẫu nhiên hơn.
Việc này xảy ra vào khoảng năm 2010 sau khi tôi trở về từ học bổng nghiên cứu sinh hai năm. Mặc dù điều trị u sacôm/u lympho hoàn toàn khác với u hắc tố nhưng thực tế các bác sĩ phẫu thuật u sacôm và u hắc tố lại đều cùng nhóm với nhau. Và họ thường xuyên trình bày về các ca u hắc tố mới trong các buổi hội chẩn về u sacôm, và điều này đã buộc tôi phải tự học chủ đề này vì tôi là bác sĩ ung thư nội khoa duy nhất trong ban vào thời điểm đó!
Điều làm tôi quan tâm về u hắc tố là sự bùng nổ thông tin khoa học mới trong căn bệnh này mở ra một mô hình mới về điều trị ung thư, không chỉ trong điều trị u hắc tố mà cả phần còn lại của thế giới ung thư – liệu pháp miễn dịch.
Đã hơn một thập kỉ giữ vai trò là một bác sĩ chuyên khoa ung bướu. Ông đối mặt với việc mất đi bệnh nhân như thế nào?
Nhóm bệnh nhân ảnh hưởng tới tôi nhiều nhất là những người mà tôi cố gắng cứu chữa. Họ đã được điều trị và sau đó bệnh tái phát. Quả thực là đau lòng và đặc biệt khó khăn khi người bệnh vẫn còn trẻ.
Tôi đã chứng kiến một vài trường hợp kể trên thường là những người trẻ ở độ tuổi sau vị thành niên và những năm đầu độ tuổi 20 chiếm nhiều tỉ lệ mắc u sacôm và ung thư hạch.
Một trong những điều tôi muốn làm là thành lập một nhóm hỗ trợ cho những bệnh nhân mắc u sacôm tại Singapore, đặc biệt, là thanh niên và những người trẻ tuổi mắc bệnh này. Tôi làm việc để gây quỹ và tìm một cộng đồng sinh hoạt cho nhóm này. Ngoài việc gây quỹ, tôi cũng giúp đỡ phát triển các chương trình nhóm hỗ trợ và tham gia các buổi nói chuyện khi được mời.
Ông là người sáng lập Hiệp hội Sarcoma Singapore và Hiệp hội Sarcoma Châu Á. Tầm quan trọng của các tổ chức này là gì?
Lần đầu tiên khi quay trở lại Singapore sau khi kết thúc việc học tập nghiên cứu, có 3 điều quan trọng mà tôi muốn làm – cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế tốt nhất cho bệnh nhân, nâng cao nhận thức về u sacôm tại Singapore, và xây dựng hợp tác và nghiên cứu về u sacôm ở Singapore và hơn thế nữa.
U sacôm là bệnh hiếm gặp, bởi vậy việc tập hợp các nguồn lực là rất quan trọng, đó là lý do tôi thành lập nên Hiệp hội Sarcoma Singapore.
Khi đã hình thành, chúng tôi tiếp tục thành lập Hiệp hội Sarcoma Châu Á với mạng lưới phủ rộng trên các nước Singapore, Malaysia, Thái Lan, Myanmar, Philippines, Hồng Kông, Đài Loan và Nhật Bản, tập trung nghiên cứu và giáo dục về bệnh u sacôm.
Nhờ vào hiệp hội này, chúng tôi có thể hoàn thành một trong những nghiên cứu về bệnh ung thư mô mềm mạch máu lớn nhất trên thế giới, với 423 bệnh nhân trong mạng lưới hợp tác 8 địa điểm trên 6 quốc gia. Ung thư mô mềm mạch máu là loại ung thư sarcoma cực hiếm, chỉ với sự cộng tác quốc tế vững chắc chúng tôi mới có thể tổng hợp được những nguồn và dữ liệu phục vụ việc nghiên cứu này.
Mục tiêu chúng tôi theo đuổi là chạy thử nghiệm lâm sàng xuyên quốc gia, nhưng điều này không hề dễ dàng bởi mỗi quốc gia lại có những quy định khác nhau. Và cần thời gian để vượt qua các rào cản pháp lý.
Hãy nói một chút về bản thân, gia đình và những việc ông thường làm để thư giãn.
Tôi 45 tuổi, vợ tôi làm nội trợ và tôi có 2 con: một cô con gái 7 tuổi và một cậu con trai 2 tuổi.
Con gái tôi năm nay vào lớp 1, công việc của tôi là giúp đỡ con bé môn Toán và tiếng Hoa trong khi vợ tôi lo môn Tiếng Anh. Khi tôi trở về nhà vào mỗi tối, phần lớn thời gian tôi dạy con gái học tiếng Hoa. Trong nửa năm đầu, đó quả thực là cơn ác mộng nhưng giờ đây mọi thứ đã có tiến triển hơn. Cả hai chúng tôi đều học!
Và các ngày cuối tuần, cả gia đình ra ngoài ăn tối. Tôi cũng hay đạp xe và đi bơi cùng con gái.
Để thư giãn, tôi theo dõi các tin tức. Tôi đọc Thời báo New York và cũng theo dõi bóng đá (tôi là một cổ động viên của đội Manchester United). Tôi cũng thấy thư giãn khi nghĩ về công việc. Tôi nghĩ về những vấn đề khó, cố gắng tìm câu trả lời. Tôi không coi đó là một nhiệm vụ.
Tôi không xem phim. Tôi không tới rạp chiếu phim từ năm 2010, khi tôi trở về sau khóa nghiên cứu. Thời gian duy nhất tôi xem phim là khi đi máy bay.
Jimmy Yap
GẮN THẺ | câu chuyện của bác sĩ chuyên khoa ung thư, sacôm, ung thư hiếm gặp |
Đọc thêm | Lymphoma không hodgkin , Sarcoma , U Lympho, Ung thư hắc tố , Ung thư hạch bạch huyết hodgkin |
ĐƯỢC PHÁT HÀNH | 08 Tháng Mười 2018 |