Tin tức & Bài báo
Trò chuyện với Bác sĩ Ang Peng Tiam
‘Bệnh nhân như người thân gia đình’
Bác sĩ Ang Peng Tiam Giám đốc Trung tâm Ung thư Parkway nói về công việc và hy vọng của ông cho chuyên môn.
Tại sao ông lại lựa chọn trở thành bác sỹ ung thư?
Sau khi tôi đã hoàn thành việc đào tạo của mình, tôi đã thực sự lên kế hoạch hướng tới chuyên khoa tim mạch vì nó rất phổ biến vào thời điểm đó.
Tuy nhiên, Giám đốc Dịch vụ Y khoa, Tiến sĩ Kwa Soon Bee, đã nói với tôi và giải thích rằng có một nhu cầu cấp bách để phát triển ba ngành y khoa ở Singapore - một trong số đó là ung bướu.
Ông nói rằng ông cần những người có khả năng để dẫn dắt nó và ông đã hứa rằng tôi có thể thử sức trong sáu tháng. “Nếu cậu không thích, cậu có thể chuyển hướng sang tim mạch”, ông ấy hứa với tôi.
Sau sáu tháng, tôi nói với ông rằng ung bướu rất thú vị và tôi ở lại.
Vào thời điểm đó, ung bướu là một môn học mới ở Singapore. Không có khoa ung bướu nào. Tôi đã dành một năm tại Bệnh viện Đa khoa Singapore (SGH) và sau đó được trao học bổng tới Trung tâm Ung thư MD Anderson tại Houston.
Trong thời gian tôi ở đó, tôi đã gặp giáo sư Saul Rosenberg thuộc Trung tâm Y tế Đại học Stanford và ông ta đã dành cho tôi một vị trí học bổng được tài trợ tại Stanford. Ông ấy nói với tôi rằng tôi sẽ là người nước ngoài đầu tiên được tài trợ học bổng.
Tôi trở lại Singapore vào năm 1990 và sau đó hai năm, tôi trở thành người đứng đầu sáng lập khoa Ung thư học tại SGH. Trên thực tế, vào thời điểm đó, tôi là chuyên gia ung thư y học được đào tạo duy nhất tại SGH.
Khi tôi rời SGH vào năm 1997, chỉ có 20 bác sỹ chuyên khoa ung thư ở Singapore và SGH có 12 người trong số đó.
Ngày nay, có hơn 100 bác sĩ chuyên khoa ung thư được đào tạo đầy đủ tại Singapore, hai phần ba trong số đó làm việc trong khu vực công. Tôi tự hào rằng tôi có cơ hội để ảnh hưởng đến việc đào tạo các bác sĩ chuyên khoa ung thư học ở Singapore.
Một ngày thông thường thế nào với ông?
Thông thường, tôi sẽ ở trong bệnh viện trước 7 giờ sáng để thăm khám tất cả bệnh nhân nằm viện của mình. Đến 8 giờ 30 sáng hoặc 9 giờ sáng, tôi bắt đầu làm việc tại phòng khám và tôi sẽ làm việc cho đến khoảng 6 giờ tối. Trước khi về nhà ăn tối, tôi sẽ ghé vào thăm một số bệnh nhân yếu hơn để kiểm tra họ.
Những phòng khám của tôi làm việc từ thứ Hai đến thứ Sáu. Vào thứ bảy và chủ nhật, trong khi tôi không làm việc tại một phòng khám nào, tôi vẫn làm việc của mình. Và ngay cả khi tôi không có mặt tại phòng khám hoặc trong bệnh viện, tôi luôn luôn có thể được liên lạc thông qua dịch vụ trả lời 24 giờ. Bệnh nhân luôn có thể liên lạc tới tôi khi tôi ở Singapore, thậm chí lúc 3 giờ sáng.
Ngoài việc là một bác sĩ, ông cũng là Giám đốc Y khoa của PCC. Làm thế nào để ông cân bằng các vai trò này?
Theo như tôi quan tâm, vai trò chính của tôi là của một bác sĩ. Khoảng 90 phần trăm thời gian của tôi dành cho chăm sóc bệnh nhân. Tất cả các bác sĩ được tuyển dụng vào PCC đều là các chuyên gia tư vấn cao cấp, và với vai trò giám đốc y tế, công việc của tôi có tính hành chính hơn là giám sát.
Tôi cung cấp một số hướng dẫn cho việc định hướng của tổ chức, và tôi có một đội ngũ rất tốt các đối tác cấp cao để tôi có thể tập trung vào bệnh nhân của mình, đó là điều tôi thực sự hài lòng.
Bệnh nhân qua đời trong quá trình điều trị là không thể tránh khỏi đối với bất kỳ bác sĩ. Làm thế nào để ông đối phó về mặt cảm xúc và tâm lý?
Chúng tôi biết nhiều bệnh nhân rõ đến mức gần như gia đình. Rất khó để không bị ảnh hưởng cảm xúc. Tôi nhớ một bệnh nhân, Rachel, mất khi trong độ tuổi 30. Khi tôi viết giấy chứng tử, tôi đã khóc rất nhiều khiến mọi thứ bị nhòe đi.
Nhưng là những bác sĩ, chúng tôi luôn luôn cố gắng để duy trì tính khách quan và một mức độ xác định. Nếu không như vậy, phần lớn chúng ta sẽ chìm đắm trong cảm xúc và sẽ không thể làm được gì.
Để vượt qua nó, tôi cầu nguyện. Tôi là một người theo Thiên chúa giáo, nhưng tôi tôn trọng tất cả những lựa chọn – tôi tin rằng mọi người nên cho phép tìm kiếm sự yên bình theo cách họ cảm thấy là đúng.
Làm thế nào để ông cân bằng công việc và gia đình? Ông làm gì để thư giãn sau giờ làm việc và cuối tuần?
Tôi rất vui khi nói rằng mặc dù làm việc nhiều giờ đồng hồ, tôi vẫn sắp xếp để có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Tôi có bốn người con, hai cháu đang làm việc. Các con là những người bạn của tôi. Con gái tôi vừa kết hôn và nhiều người đến dự đám cưới đã nhận xét về việc gia đình chúng tôi thân thiết như thế nào.
Tôi rất biết ơn vợ tôi vì đã đóng một vai trò quan trọng trong việc đảm bảo các con học tập chăm chỉ và cũng khắc sâu những giá trị tốt trong các con. Các con quan tâm, dành tình thương cho người nghèo, người bệnh và người già.
Để thư giãn, tôi thích đọc sách, xem truyền hình và phim ảnh, chơi golf. Chủ nhật là dành cho nhà thờ. Sau thời gian đi nhà thờ, vợ tôi và tôi tìm xem phim.
Tôi thích ẩm thực. Tôi thích ẩm thực đường phố Singapore – các món mỳ tôm, cháo Triều Châu, cà ri tại quán Samy. Thực tế, mỗi thứ 7, vợ tôi và tôi dùng bữa trưa tại quán Samy.
Bữa tối Chủ nhật, tất cả anh em gia đình Ang lần lượt tổ chức một bữa tối, tại nhà hoặc bên ngoài.
Những hy vọng cá nhân và chuyên môn của ông cho tương lai là gì?
Rõ ràng tất cả chúng ta đều mong muốn được điều trị tốt hơn và có kết quả tốt hơn. Một trong những vấn đề lớn nhất là làm thế nào để bệnh nhân có đủ khả năng điều trị. Giá thuốc tăng lên thay vì giảm. Chúng tôi muốn có các loại thuốc mới, nhưng chúng tôi cũng muốn bệnh nhân có thể hưởng lợi từ các loại thuốc mới. Chúng tôi nghĩ rằng bảo hiểm y tế là hướng nên thực hiện.
Ông mong muốn cộng đồng và các bệnh nhân biết thêm những gì về Ung thư?
Trong quá khứ, Ung thư không thể điều trị được và giới hạn. Giờ đây, việc chữa khỏi có thể được kỳ vọng và điều trị có thể đảm bảo sự kiểm soát và kéo dài sự sống.
Khi tôi bắt đầu theo ung bướu, có thể đếm số lượng thuốc điều trị trên đầu ngón tay.
Ngày nay, nhờ tới hóa trị, liệu pháp hóc môn, điều trị đích và điều trị miễn dịch, có tới hàng trăm loại thuốc; lĩnh vực này đã bùng nổ.
Rất nhiều tiền được dành cho nghiên cứu để điều trị ung thư đã mang lại những tiến bộ lớn mà ảnh hưởng đến cuộc sống của nhiều bệnh nhân ung thư.
Vì vậy, mọi người không bao giờ nên đánh mất niềm tin. Nhiều người hiện đang sống hài hòa với bệnh tật của mình. Nếu bạn đang điều trị, bạn có thể tận hưởng chất lượng một cuộc sống tốt và bệnh có thể thuyên giảm hoặc kiểm soát, mặc dù điều này không giống như việc chữa khỏi bệnh.
Ông đã bị đình chỉ trong tám tháng và bây giờ ông đang trở lại làm việc. Ông cảm thấy thế nào?
Có một chút e ngại nhưng tôi cũng mong đợi điều đó. Tôi e ngại vì hiện tại tôi nhận ra rằng những ý định tốt thôi có thể là không đủ.
Trong suốt quá trình làm việc của tôi, khi nói đến việc khuyên bệnh nhân về cách điều trị, tôi luôn nhìn nhận rất đơn giản - tôi tưởng tượng bệnh nhân trước mặt mình là bố, mẹ tôi, hoặc anh trai tôi. Tôi cố gắng làm cho việc đó đơn giản - nếu ông là cha tôi, tôi nghĩ ông nên đi phẫu thuật hoặc điều trị.
Hiện tại tôi nhận ra rằng, việc thực hành y học có thể đã thay đổi. Đối với phần lớn bệnh nhân, cách tiếp cận này vẫn còn được áp dụng, nhưng trong con mắt của pháp luật, điều đó có thể không đúng. Thay vào đó, những gì được yêu cầu là trình bày tất cả các lựa chọn, để giúp bệnh nhân hiểu và cho phép họ tự quyết định lựa chọn nào họ muốn.
Trong tương lai, tôi sẽ là một chút của cả hai. Tôi sẽ cung cấp tới các bệnh nhân những lựa chọn, và tôi cũng sẽ cố gắng hướng dẫn họ như những gì tôi nghĩ là tốt nhất cho họ. Nhưng tôi vẫn có kế hoạch điều trị bệnh nhân như những người thân trong gia đình chứ không phải là những đương sự.
Jimmy Yap
ĐÃ ĐĂNG TRÊN | Gặp gỡ và Trò chuyện |
GẮN THẺ | câu chuyện của bác sĩ chuyên khoa ung thư |
ĐƯỢC PHÁT HÀNH | 13 Tháng Tư 2018 |