Trò chuyện cùng bác sĩ Lee Yuh Shan

Đóng góp bởi: Bác Sĩ Lee Yuh Shan

Vẽ nên hy vọng

Bác sĩ Lee Yuh Shan mô tả hành trình của mình trong lĩnh vực huyết học và ung thư hạch.

Tại sao ông lựa chọn lĩnh vực ung thư nội khoa? Và tại sao ông lại quan tâm đến huyết học và ung thư hạch?

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành một bác sĩ trong suốt thời thơ ấu của mình. Tuy nhiên, do hoàn cảnh và cơ hội, tôi đã có một vị trí để học ngành y tại Đại học Malaya. Ở trường y, tôi có những thầy hướng dẫn giỏi là những chuyên gia về huyết học và điều đó ảnh hưởng đến quyết định của tôi.

Trong quá trình đào tạo, tôi thường xuyên tiếp xúc với các căn bệnh huyết học ác tính, chủ yếu là từ giới thiệu, chăm sóc bệnh nhân nội trú và thử nghiệm lâm sàng. Những điều này đã kích thích sự quan tâm của tôi đối với ung thư hạch ác tính. Tôi vẫn có thể nhớ một cách sống động khi lần đầu tiên tôi bước vào khoa huyết học nhi khoa khi tôi còn ở trường y.

Những gì tôi thấy để lại ấn tượng cho đến tận bây giờ. Đó không chỉ là nơi dành cho bệnh nhân mắc bệnh ung thư, mà còn là nơi hy vọng khi các em nhỏ chiến đấu với bệnh bạch cầu với sự hỗ trợ từ gia đình và bác sĩ. Các bậc cha mẹ ở lại và chăm sóc cho các em, và các bác sĩ đã tận tình chăm sóc các bệnh nhi trong suốt hành trình ung thư của các em.

Nhìn lại, liệu ông có chọn một lĩnh vực khác?

Tôi hạnh phúc với quyết định của mình. Sự phát triển nhanh chóng trong huyết học ác tính là thú vị. Mặc dù đây là một lĩnh vực đầy thách thức, nhưng phần thưởng khi thấy bệnh nhân khỏi bệnh sau khi điều trị là xứng đáng với tất cả nỗ lực.

Ông đã làm gì trước khi gia nhập Trung tâm Ung thư Parkway (PCC)?

Tôi gia nhập khoa huyết học của Bệnh viện Đa khoa Singapore SGH vào năm 2008 và công tác tại đó đến tháng 3 năm 2019. Khi tôi bắt đầu làm thực tập sinh, người giám sát của tôi, Bác sĩ Ng Heng Joo, khuyến khích tôi tham gia vào các thử nghiệm lâm sàng. May mắn thay, đó là giai đoạn các thử nghiệm lâm sàng về huyết học của các công ty dược phẩm đang bùng nổ.

Tôi đã có cơ hội tham gia với tư cách là đồng điều tra viên trong các thử nghiệm lâm sàng, từ cầm máu đến huyết học ác tính, ví dụ như ung thư hạch và u tủy. Điều này giúp xây dựng mối quan tâm của tôi trong các thử nghiệm lâm sàng và khuyến khích tôi bắt đầu thử nghiệm lâm sàng với các đồng nghiệp của mình.

Việc không thể tránh khỏi là khi các bác sĩ bị mất đi bệnh nhân trong quá trình hành nghề của mình. Kinh nghiệm của ông là gì, và làm thế nào để ông đối phó?

Nó không bao giờ dễ dàng. Tôi luôn tin vào việc thực hiện những gì là đúng và tốt nhất cho bệnh nhân, dựa trên bằng chứng mới nhất có sẵn từ các nghiên cứu. Tôi luôn khuyên họ dựa trên bằng chứng như vậy và kinh nghiệm cá nhân của tôi trong việc điều trị các tình trạng tương tự.

Tôi luôn dành cho bệnh nhân của mình sự chăm sóc tốt nhất, trong việc điều trị cho họ hoặc giảm bớt sự khó chịu về mặt cảm xúc hoặc thể chất. Tôi tin rằng nỗ lực hết mình sẽ cho họ cơ hội tốt nhất trong việc điều trị bệnh. Trên thực tế, tôi vẫn có thể nhớ bệnh nhân ung thư bạch cầu đầu tiên của mình, ông Tiong. Tôi đã điều trị tốt nhất cho ông theo hướng dẫn (khi đó tôi vẫn còn là một bác sĩ trẻ), và ông ấy đã thuyên giảm khá tốt sau khi điều trị ban đầu.

Thật không may, bệnh của ông tái phát khoảng bốn tháng sau khi hoàn thành điều trị. Việc điều trị sau đó không thể kiểm soát căn bệnh của ông ấy vì khi đó đã có rất ít phương pháp điều trị mới. Ông đã qua đời vài tháng sau khi căn bệnh của ông tái phát. Tôi đã buồn một thời gian, nhưng cũng học được thời điểm để bệnh nhân ra đi với sự thấu hiểu. Nó cũng làm cho tôi quyết tâm hơn để cải thiện sự sống sót của bệnh nhân huyết học ác tính.

Ngoài ông Tiong, còn có bệnh nhân nào khác để lại ấn tượng sâu sắc với ông không?

Tôi có một bệnh nhân trẻ mắc bệnh ung thư hạch với độ ác tính cao, người mà tôi đã kiểm soát được căn bệnh này. Cô đã trải qua cấy ghép tế bào gốc, nhưng không may, đã phát triển một biến chứng liên quan đến cấy ghép hiếm gặp. Cô rất buồn và muốn bỏ cuộc. Tôi khuyên cô ấy tiếp tục và chúng tôi sẽ làm hết sức mình cho cô ấy và gia đình.

Nhưng tôi cũng hứa với cô ấy rằng nếu điều trị thêm là vô ích, tôi sẽ không kéo dài sự đau khổ mà cô ấy phải chịu đựng. Cô ấy không đáp ứng nhiều với điều trị, và sau khi thảo luận với gia đình, chúng tôi đã không tiếp tục điều trị và cô ấy đã ra đi. Chồng cô ấy đã gửi cho tôi và phòng bệnh một tấm thiệp lớn với một bức ảnh gia đình cô ấy cùng anh ấy và em bé của họ, cảm ơn chúng tôi đã chăm sóc cô ấy. Bất kể kết quả như thế nào, chúng tôi đã có một cuộc chiến chống lại căn bệnh ung thư hạch, cùng với bệnh nhân và gia đình cô ấy.

Có một bệnh nhân khác mà bệnh bị kháng thuốc mạnh. Tôi đã thử nhiều phương pháp điều trị, trong đó phương pháp cuối là ức chế điểm kiểm soát, một loại trị liệu tăng cường khả năng miễn dịch của chính bệnh nhân để tiêu diệt các tế bào ung thư. Tôi nói với anh ấy và gia đình rằng mọi thứ không được tốt và họ phải chuẩn bị sẵn sàng. Họ là những người theo đạo và đã cầu nguyện với nhóm tại nhà thờ cho một phép lạ.

Tôi đã rất ngạc nhiên khi việc điều trị thực sự kiểm soát căn bệnh của anh ấy khi tôi gần như sắp bỏ cuộc. Tôi tin rằng sự hỗ trợ và tôn giáo luôn giúp đỡ bệnh nhân khi hy vọng dường như đang tan biến. Tôi cũng có một bệnh nhân trẻ mắc bệnh ung thư hạch Hodgkin, một chiến binh thực sự. Cô được chẩn đoán khi cô đang chuẩn bị cho kỳ thi O-Level.

Trong khi tôi đang điều trị cho cô ấy, cô khăng khăng tiếp tục và hoàn thành kỳ thi của mình. Tôi đã viết thư cho nhà trường để thông báo cho họ về việc hóa trị của cô ấy, và họ cho phép cô ấy làm bài kiểm tra. Tôi thậm chí còn điều chỉnh lịch trình của mình để cô ấy có thể được điều trị sau kỳ thi. Cô đã làm tốt mặc dù phải trải qua điều trị và bỏ lỡ các buổi học. Cô hiện đang học trong một trường bách khoa và mong muốn tiếp tục việc học.

Tôi đánh giá cao hành trình bệnh nhân đã đi cùng tôi trong một trong những giai đoạn thử thách nhất của cuộc đời họ. Tôi luôn biết ơn sự tin tưởng của họ dành cho tôi. Mỗi bệnh nhân đã để lại một dấu ấn khác nhau trong tôi và họ đã ảnh hưởng đến công việc của tôi.

Một ngày điển hình của ông tại PCC thường diễn ra như thế nào?

Một ngày của tôi bắt đầu khoảng 8 giờ sáng khi tôi thăm bệnh nhân đang nằm điều trị nội trú. Sau đó, tôi sẽ cố gắng dành chút thời gian với một số đồng nghiệp trong bữa sáng và làm quen với họ nhiều hơn vì tôi là người mới trong khối y tế tư nhân. Sau đó, tôi sẽ bắt đầu khám cho bệnh nhân ngoại trú tại phòng khám, làm một số công việc giấy tờ hoặc trả lời email. Tôi cũng sẽ theo dõi các kết quả của bệnh nhân và cập nhật chúng với họ.

Làm thế nào để ông đạt được sự cân bằng giữa công việc và gia đình? Ông làm gì để thư giãn?

Tôi có hai con nhỏ và tôi thích dành thời gian cho các con sau giờ làm việc và cuối tuần. Chúng tôi luôn đi ra ngoài cho các hoạt động ngoài trời vì tôi muốn các con quan tâm đến thiên nhiên hơn là các thiết bị điện tử. Tôi chạy để giữ cho mình thân hình cân đối. Tôi thích chạy bộ vì nó cho tôi cơ hội suy nghĩ về các vấn đề trong công việc cũng như giảm căng thẳng.

Tôi đã hoàn thành nhiều buổi chạy bán marathon, và tôi đã thực hiện cuộc thi chạy này có tên là “Batman v Superman” với con trai tôi vài năm trước. Đó là một khoảng thời gian thú vị để gắn kết. Chạy bộ rất đơn giản và thư giãn, và bạn chỉ cần một đôi giày. Nó giúp làm dịu tâm trí của tôi và giữ cho tôi khỏe mạnh.

Hy vọng của ông về điều trị ung thư là gì?

Tôi hy vọng các phương pháp điều trị đích cho ung thư máu sẽ có trong tương lai, vì tôi tin rằng nó sẽ giúp việc điều trị trở nên hoàn hảo hơn với ít tác dụng phụ hơn. Tôi cũng hy vọng sẽ có phương pháp điều trị cho những bệnh nhân lớn tuổi hoặc thể trạng kém phù hợp. Và tôi mong đợi những tiến bộ kỹ thuật trong việc theo dõi bệnh còn tồn dư ở mức còn thấp, khi có thể can thiệp sớm trước khi bệnh tái phát hoàn toàn.

Ông muốn nói gì với mọi người về bệnh ung thư máu?

Tôi muốn đảm bảo với mọi người rằng ung thư máu có khả năng điều trị cao, và ngày nay sẵn có rất nhiều phương pháp điều trị đích mới.

GẮN THẺ câu chuyện của bác sĩ chuyên khoa ung thư, ung thư máu
ĐƯỢC PHÁT HÀNH 08 Tháng Sáu 2019